Uyên không thể nhìn nhầm... vì trước cửa phòng Phong là đôi dép con gái.
- Em tới đây làm gì?
Uyên không đáp lời, cô đưa mắt nhìn vào phòng anh. Lần này chắc chắn cô không nhìn nhầm. Có một người con gái đang nằm trên giường anh và Uyên không biết người đó có mặc quần áo không nữa.
Khẽ nhếch mép cười Uyên hỏi:
- Ai đang ở trên giường anh vậy?
- Chúng mình chia tay rồi mà em, em đến đây làm gì? Đấy là cô bạn cùng công ty anh, cũng là bạn gái mới của anh. Chắc chắn em không biết cô ấy đâu! - Phong không nhìn thẳng vào mắt cô.
- Bạn gái anh hay vợ sắp cưới của anh đấy?
- Em buồn cười thế, anh và em chia tay rồi mà!
Không nói thêm gì nữa, Uyên quay đầu xe ra về. Đúng, cô và anh đã chia tay nhau rồi, cô lấy tư cách gì để bắt anh ấy phải thế nọ thế kia, lấy tư cách gì để ghen cơ chứ? Phải, chia tay nhau rồi, anh ấy có bạn gái là quyền của anh ấy, cô chẳng còn tư cách gì để mắng, để giận anh ấy nữa? Bây giờ là hiện tại, chứ đâu phải là một tháng trước, khi cô và anh vẫn tay trong tay nhau?
Nhưng mới có một tháng thôi mà? Sao nhanh quá vậy? Một tháng để anh có một người con gái mới, một tháng để người đó đến và nằm chung giường với anh, nhanh quá! Những giọt nước mắt lăn dài trên má... Cô khóc. Khóc cho sự ngu ngốc, khóc cho sự khờ dại của bản thân mình. Cô hối hận, hối hận vì đã trót trao bản thân minh cho một người không xứng đáng. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi...
Cô lấy tư cách gì để hận anh cơ chứ? (Ảnh minh họa)
Nhìn xuống cái bụng đang to dần từng ngày, đứa con của cô và anh, là kết quả tình yêu
giữa hai người, lẽ ra nó phải được sống hạnh phúc, nhưng bây giờ...? Cô
phải làm sao đây? Hôm nay cô định đến nhà Phong nói với anh về đứa bé
nhưng vừa tới phòng anh đã phải chứng kiến cảnh ấy, cô biết nói gì được
chứ?Nhớ lại lúc cô dọn đến sống cùng với Phong, sống cuộc sống như vợ chồng, cô đã bị bạn bè phản đối như thế nào, mọi người đã ngăn cản cô ra sao... nhưng cô vẫn tự nguyện dọn đến sống cùng anh. Cô yêu anh, cô sẵn sàng trao cả đời con gái của mình cho người cô yêu thương. Nhưng cuộc đời đâu ai biết trước chữ ngờ?
Nước mắt rơi rồi lại rơi... Cô hận anh? Cô lấy tư cách gì để hận anh cơ chứ? Tất cả là do cô tự nguyện cơ mà?
Uyên cứ nghĩ rằng, sau khi học xong, Phong sẽ cưới cô, sẽ cho một danh phận nhưng sống với nhau lâu, anh càng bộc lộ những tính xấu của mình. Phong ít về phòng hơn, nhậu nhẹt với bạn bè nhiều hơn, không còn quan tâm tới Uyên nữa. Thậm chí những lúc uống say, anh còn dùng những lời lẽ xúc phạm cô, nói cô "Là một đứa con gái chẳng ra gì". Cô chấp nhận, cô cho rằng, vì anh uống say nên anh mới như thế, dù cho anh có đánh có chửi thế nào thì cô cũng cố chịu đựng vì cô yêu anh! Những lần anh "đòi hỏi", cô đều phải ngoan ngoãn "chiều" anh, dù cho đó là lúc nào, cho dù cô mệt ra sao thì cũng phải chịu đựng. Nếu không, cô sẽ phải hứng chịu những trận đánh đập, mắng chửi từ anh...
Sức chịu đựng của con người có hạn. Khi không chịu nổi những lời nói và hành động của anh dành cho mình, cô quyết định ra đi, anh chẳng níu kéo, cũng chẳng hỏi han. Chia tay nhau được thời gian ngắn thì cô biết mình có thai, đứa con ấy chính là con của cô và Phong! Cô chẳng đủ dũng cảm mà nói với Phong, làm sao anh ta chịu tin đó là con anh ta chứ? Đi bỏ cái thai đi? Cô khẽ giật mình! Cô sợ!
Tới bệnh viện, nhìn những ông bố bà mẹ bế con của mình, họ cười, họ hạnh phúc... nhưng rồi, cô cũng nhìn thấy không ít người có gương mặt như cô, lo lắng, sợ hãi. Sự thật vẫn là sự thật, cô đành phải bỏ đi đứa con của mình vì cô làm sao có thể sinh con khi cô còn đang học. Dù rất đau lòng nhưng cô vẫn phải chịu đựng...
Uyên khóc, khóc đến cạn nước mắt, những giọt nước mắt cho sự khờ dại của mình, rồi cô sẽ như thế nào đây? Cuộc sống của cô sẽ ra sao chứ? Cuộc sống mịt mù và xa xôi quá!
Đến bao giờ cô mới quên được những nỗi đau này?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét