Mình chia tay anh nhé, em và con cần một cuộc sống bình yên.
Em cứ nghĩ khi trao cuộc đời mình vào vòng tay anh, hạnh phúc sẽ ngọt ngào và viên mãn. Em đã tưởng một tình yêu sinh viên được nảy nở và nuôi dưỡng trong 4 năm dưới giảng đường đại học đã đủ để chúng ta hiểu nhau, tin nhau và cùng nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Nhưng cuộc đời không giản đơn như thế, hay chính chúng ta đã không giản đơn như thế, phải không anh!
Em đã yêu anh bằng tình yêu chân thành và duy nhất. Tình yêu ấy cho em có đủ nghị lực để rời bỏ cuộc sống đầy đủ chốn thị thành mà làm dâu ở miền sơn cước, từ chối cả công việc ổn định để về quê anh làm một nhân viên hợp đồng với mức lương 350 000đ/ tháng. Em cứ cười và nói rằng nó chưa bằng nửa số tiền hàng tháng bố mẹ cho khi em học đại học. Gạt đi mọi lời can ngăn của người thân và bạn bè, gạt đi cả những giọt nước mắt nghẹn ngào, xót xa của mẹ... ngày mình cưới nhau, em tưởng hạnh phúc đã mỉm cười.
Nhưng hạnh phúc đã không mỉm cười bởi vì anh đâu phải là người em từng yêu. Chàng trai dịu dàng, ấm áp khi xưa nhanh chóng thay thế bằng một con người gia trưởng, độc đoán, cộc cằn đến thô lỗ. Hóa ra trong 4 năm ấy, tất cả mọi người đều nhận ra con người thật của anh, chỉ có em ngu ngốc nên đã không nghe và không tin vào điều đó.
Em đã về làm dâu nhà anh với tư cách là một cô osin đúng nghĩa, một kẻ ăn nhờ ở đậu nên phải tuân thủ một cách tuyệt đối mọi mệnh lệnh của từng thành viên trong gia đình anh. Bất cứ một lời phản ứng nào cũng bị cho là hỗn hào mất nết. Em đã gìm chặt sự đau đớn trong tủi nhục ê chề và hi vọng một ngày nào đó anh sẽ trở lại như xưa. Nhưng hi vọng càng nhiều thì nỗi đau càng lớn.
10 năm rồi anh ạ, em đã đi qua cả tuổi thanh xuân và bao đam mê của tuổi trẻ. Những bong bóng của hạnh phúc mà em từng ước mong đã vỡ tan từ lâu. 10 năm chúng ta là một gia đình, sợi dây duy nhất còn níu giữ em lại với anh là cô con gái bé bỏng, tài sản quý giá nhất của cuộc đời em. Có bao giờ anh quay đầu nhìn lại và tự hỏi mình đã làm được gì cho gia đình chưa?
Con người dù vô cảm hay vô tâm đến mấy cũng không thể chỉ sống cho riêng mình được đâu anh ạ (Ảnh minh họa)
Từng ấy thời gian, em sinh con và nuôi con bằng đồng lương bèo bọt,
vật lộn với cuộc mưu sinh nhọc nhằn và cay đắng, cuộc sống của mẹ con em
chưa bao giờ có bàn tay anh. Em không bao giờ quên những câu nói ráo
hoảnh của mẹ anh: "Tao nuôi nó hơn 20 năm còn không nhờ nó chứ mày là gì mà đòi nhờ nó làm việc nọ việc kia". Và cả những câu nói lạnh lùng của anh nữa: "Con mày đẻ thì mày nuôi, nợ mày vay thì mày trả chứ liên qua gì đến tao"; "mày về chỉ đem rác về nhà tao chứ được cái gì"...Sức chịu đựng của con người chỉ có giới hạn thôi .Hạnh phúc của một gia đình đâu phải chỉ cần anh có mặt ở nhà trong hai bữa cơm. Em cần sự chia sẻ, cần một điểm tựa khi mình yếu đuối trước những sóng gió của cuộc đời, cần một chốn bình yên sau những vất vả của cuộc sống thường nhật. Bao năm qua anh chỉ là một người khách trọ dửng dưng và vô tâm trong chính gia đình mình. Còn em cũng đã không còn đủ tình thương và lòng bao dung để đón chờ anh nữa.
Anh không nghĩ gì sao khi đứa con ruột của anh đã bao lần hét lên trong nước mắt: "Mẹ bỏ bố đi, mẹ đừng sống với bố nữa, con ước gì con không phải là con của bố, bố ác như phù thủy, bố sẽ bị ông trời trừng phạt".
Anh không hiểu gì sao khi những cuộc chơi của anh dẫu có kéo dài thâu đêm suốt sáng cũng chưa bao giờ em gọi một cuộc điện thoại hỏi anh đang ở đâu, có về hay không. Anh tự hào với bạn bè vì anh hoàn toàn tự do, không bị gia đình chi phối như những người chồng khác. Anh đã nhầm rồi. Chỉ khi nào còn tình yêu người ta mới quan tâm, lo lắng cho nhau thôi. Từ lâu lắm anh đã bước ra khỏi cuộc sống của hai mẹ con em. Anh về hay đi, có mặt hay vắng mặt đều không quan trọng nữa. Bởi vì bao năm qua thứ mà anh đem về duy nhất cho gia đình mình là những lời cáu gắt, những câu chửi thề tục tĩu, những đòi hỏi bất chấp đúng hay sai, vô lí hay có lí.
Đời người con gái khi lấy chồng điều sợ nhất là phải nói một lời hối hận. 10 năm qua nó luôn ám ảnh em trong từng hơi thở. Em thực sự hối hận vì đã tin và yêu anh để biến cuộc đời mình thành vô nghĩa, nhưng trách được ai ngoài chính bản thân mình.
Chúng ta đã đi qua gần nửa đời người, cái còn lại bây giờ đối với em chỉ là một chữ HẬN và những vết thương chồng chéo trong tim. Có thể rồi đây anh sẽ tìm được một người phụ nữ khác hơn em, đủ bao dung để chờ đón anh sau mỗi cuộc chơi dài bất tận, nhưng có một điều em biết chắc chắn là mẹ con em sẽ sống tốt hơn rất nhiều khi rời xa anh.
Mình chia tay anh nhé, em và con cần một cuộc sống bình yên. Ở bên anh, em thực sự đã mệt mỏi quá rồi. Hạnh phúc không thể chỉ mình em giữ được. Nhưng tận sâu của lòng mình em vẫn mong anh tìm được hạnh phúc, mong anh hãy trân trọng hạnh phúc ấy để nó có thể ở lại bên anh dài lâu. Con người dù vô cảm hay vô tâm đến mấy cũng không thể chỉ sống cho riêng mình được đâu anh ạ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét