Tại sao em giữ cho mình một khoảng trời riêng quá lớn khiến anh chỉ biết bất lực đứng nhìn?
Em biết đấy, con người anh vốn rất ít khi bi quan, thế nhưng chẳng hiểu sao mấy ngày hôm nay anh lại chẳng có cách nào để tống cổ những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi tâm trí mình. Anh cảm thấy thật sự phiền lòng về rất nhiều chuyện, từ cách cư xử của em, từ hiện tại cho đến tương lai của hai đứa chúng mình. Có thể anh đã nghĩ quá nhiều nhưng mấy ngày qua anh cứ có cảm giác mình giống như một kẻ đang yêu đơn phương vậy. Không biết phải đến bao giờ em mới cho phép anh được bước vào vị trí quan trọng nhất của trái tim mình?
Ai đó đã nói rằng con gái càng ngang bướng thì càng dễ chiều, ấy vậy nhưng thật không dễ cho anh một chút nào khi mà sự ngang bướng ấy lại được kết hợp với vô vàn những điều khó hiểu của em. Em khiến anh cứ chới với giữa hai luồng suy nghĩ, chẳng thể xác định rõ được rốt cuộc thì em đang yêu hay chỉ coi mình giống như một người bạn thân.
Anh yêu em và anh tin chắc chắn rằng em biết điều đó. Nhưng chẳng hiểu em đang nghĩ những gì mà lúc thì nhẹ nhàng, gần gũi, lúc lại hờ hững, nhạt nhòa. Anh không có cách nào để nắm bắt được những ý nghĩ của em, anh cũng chẳng biết phải làm như thế nào để tiến lại gần trái tim em hơn nữa. Anh giống như một kẻ si tình chỉ biết bất lực đứng đó nhìn, khi nào em mở cửa trái tim thì tiến vào, còn khi nào em lạnh nhạt, hờ hững thì lại lủi thủi quay bước ra.
Đôi khi anh cứ có cảm giác mình giống như người con trai đang mang trong mình một tình yêu đơn phương đến tội nghiệp. Bản chất của việc yêu đơn phương là tình cảm trao đi mà không được đáp lại, còn em thấy đấy, tình yêu của anh lúc này cũng chẳng khác như vậy là bao.
Khi anh càng cố lại gần để hiểu em hơn thì em càng chạy ra xa. Anh chẳng biết phải làm sao mới có thể kéo em lại gần bởi tình cảm của em giống như một sợi dây chun mà khi anh càng cố kéo thì chiều dài càng tăng lên và sợi dây càng giãn ra, càng mỏng mảnh. Anh sợ lắm nếu như chẳng may sợi dây ấy đứt phựt, bởi vì đối với anh thì cả bây giờ và mai sau nữa em vẫn luôn là điều có ý nghĩa lớn lao nhất trong cuộc đời này.
Khi anh càng cố lại gần để hiểu em hơn thì em càng chạy ra xa (Ảnh minh họa)
Anh vốn vẫn luôn tin rằng dù có thế nào thì anh vẫn yêu em
thật nhiều, chẳng cần biết ngày mai sẽ ra sao, chẳng cần quan
tâm đến việc thỉnh thoảng em có hơi khó hiểu một chút. Nhưng
những ngày này anh cũng không thể điều khiển được những gì mà
mình đang nghĩ nữa, bởi có đôi lúc một vài ý nghĩ tiêu cực
cứ xuất hiện, chẳng hạn như viêc tại sao em lại không chịu mở
lòng để chia sẻ với anh tất cả những gì em đang nghĩ, tại sao
em cứ giữ cho mình một khoảng trời riêng quá lớn khiến anh chỉ
biết bất lực đứng nhìn mà không có cách nào để bước vào.Rồi anh lo lắng về những ngày tháng sau này, khi mà công việc của anh vất vả, lại thường xuyên phải đi xa nhà, anh thực sự rất cần những câu nói ngọt ngào hay đơn giản hơn là những lời động viên để cho mình thêm niềm tin mà cố gắng phấn đấu. Nhưng có lẽ không được rồi khi mà người anh yêu cứ khó hiểu và khép kín như thế. Anh chỉ có thể lặng lẽ sánh bước bên cạnh và đôi lúc lại mang trong mình suy nghĩ của kẻ đang yêu đơn phương một người.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét